Đã đóng

Học sinh bình thường cũng có thể giỏi Lý

Posts Tagged ‘tình yêu’

Khi đại nạn đến, anh có thể nắm chặt tay em không?

Posted by Tô Lâm Viễn Khoa trên 25 Tháng Chín, 2008

Chàng trai và cô gái yêu nhau từ thời còn đi học. Cho đến khi hai người đều ra trường và đi làm, tình yêu của họ đã kéo dài được vài năm. Nếu nhìn từ bên ngoài, ai cũng thấy cô gái yêu chàng trai nhiều hơn anh yêu cô ấy rất nhiều. Đúng vậy.

Cô yêu anh sâu đậm và thắm thiết. Dường như cô coi anh là tài sản duy nhất đáng quý trong cuộc đời mình. Thậm chí còn quý hơn cả sinh mạng của bản thân.

Mỗi buổi sáng, cô đều thức dậy rất sớm mua đồ ăn sáng cho anh. Rồi khi trở về nhà, cô lại hâm nóng đồ ăn thật kỹ, vì sợ anh không ăn được sẽ đau bụng. Sau khi hâm nóng rồi, cô mới nhẹ nhàng gọi anh thức dậy. Còn anh, lúc nào cũng chỉ thức dậy trong cái mơ hồ khi nghe tiếng gọi của cô, vội vàng ăn sáng rồi đi làm. Ai cũng nghĩ rằng cô gái yêu chàng trai say đắm như vậy, vì anh mà làm nhiều như vậy, chàng trai sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Và rồi tình yêu của họ sẽ đi đến đích cuối cùng là một cuộc hôn nhân bền vững. Nhưng chỉ có khi hoạn nạn đến, người ta mới nhận ra đâu là tình yêu đích thực.

Một ngày kia, khi cô gái đi qua đường mua đồ ăn sáng cho chàng trai đã không may gặp tai nạn. Vì lúc đó, cô sợ anh muộn giờ đi làm, nên đã vội vã băng qua đường mà không để ý. Một chiếc xe ô tô đã đâm vào cô khiến cô bị thương nặng. Cô gái được đưa vào bệnh viện. Ở đó, các bác sĩ cho cô biết cô đã vĩnh viễn mất một cánh tay.

Chàng trai khi nghe tin cô gái gặp nạn phải vào viện, anh đã rất lo lắng. Ngày đầu tiên, anh mang một bó hoa hồng đến thăm cô, khi anh thấy cô nằm trên giường thiếu mất một cánh tay, khi được biết cô vĩnh viễn mất đi một cánh tay anh đã cực kỳ sửng sốt. Trong cái sửng sốt ấy dường như có xen lẫn chút sợ hãi. Rồi kể từ sau ngày hôm đó, những lần anh đến thăm cô trong bệnh viện thưa dần, và cuối cùng là không còn nữa.

Còn cô gái, ngày ngày vẫn ngóng đợi người yêu vào thăm mình. Trên đầu giường bệnh của cô, vẫn cắm bó hoa hồng mà ngày đầu tiên chàng trai mua tặng khi vào thăm cô. Và rồi trái tim cô cũng dần héo rũ theo năm tháng như những cánh hoa hồng kia. Đó là tình yêu sao? Cô gái đã vì chàng trai mà hi sinh rất nhiều thứ, cho đi rất nhiều thứ, và bây giờ cô phải trả giá bằng chính sinh mạng và cuộc sống của mình. Còn chàng trai, đến một vài lời an ủi, sự quan tâm tối thiểu dành cho cô cũng không có.

Cô đã khóc rất nhiều. Cô nhớ tới có một lần hai người cùng xem một bức tranh hoạt hình nước ngoài. Nội dung của bức tranh đó rất cảm động. Giữa một rừng cánh tay của những người đàn ông đang giơ lên, một người con gái cất tiếng hỏi: “Anh có thể ôm một bó hoa đứng chờ em ở trước cổng nhà dưới trời mưa không? Anh có thể nhận ra màu sắc chiếc áo bơi của em trong hàng trăm hàng nghìn người ở bãi biển không? Anh có thể thản nhiên giặt đôi tất cho em trước ánh mắt của bao nhiêu người không? Anh có thể nắm chặt tay em khi có đại nạn đến không?”. Trong bức tranh hoạt hoạ, rừng cánh tay thưa dần bớt. Cứ sau mỗi câu hỏi, những cánh tay vơi dần. Đến cuối cùng chỉ là một khoảng không trống rỗng.

Cô gái cảm thấy trái tim mình đau buốt. Giống như có trăm ngàn mũi kim đang chích vào khiến trái tim cô nhỏ máu. Chỉ vì câu hỏi khi đại nạn đến anh có thể nắm chặt tay em không thôi sao? Một câu hỏi thật giản đơn. Nhưng vì sao lại không ai làm được điều đó? Lẽ nào tình yêu lại nhỏ bé, lại yếu mềm đến thế, không thể vượt qua được một chút gian nan trắc trở, không thể kinh qua được sóng gió cuộc đời? Có bao nhiêu tình yêu chỉ có cầu vồng rực rỡ mà không có phong ba bão táp? Có bao nhiêu cuộc sống, chỉ có niềm vui mà không có đau khổ? Khi yêu, con người ta có thể nói đến hai từ “mãi mãi”, nhưng đến khi gặp gian nan, thì ai có thể làm được việc nắm chặt tay người mình yêu, nắm chặt lấy tình yêu mà mình đã từng vun đắp?

Bên tai cô gái, vẫn còn văng vẳng câu hỏi…

“Khi đại nạn đến,

anh có thể

nắm chặt tay em không?”

Posted in Giải trí | Thẻ: , | Leave a Comment »

Người đàn ông thật sự yêu em, là người:

Posted by Tô Lâm Viễn Khoa trên 23 Tháng Mười Một, 2006

* Ôm sẽ thật ấm áp, Càu nhàu sẽ rất bực mình, Ở gần thì ghét, Ở xa em lại rất nhớ.
* Bát mì ăn dở không được để lãng phí, họ sẽ ăn nốt giùm em.
* Đôi bàn chân giá rét của em áp vào đùi, họ rét nhưng họ sẽ không bao giờ đẩy bàn chân em ra.
* Đi siêu thị mua đồ, họ sẽ xách nhiều hơn em một hai cái túi lớn, nhưng vẫn còn thừa ra một bàn tay để dắt em đi.
* Đi dạo phố em sẽ thêm một người cằn nhằn, nhắc em đừng mua linh tinh.
* Kỳ kinh nguyệt, nếu tóm được em ăn vụng kem, họ sẽ là cái người giận dữ.
* Em ốm, họ có thể còn đau hơn em.
* Trước khi ra khỏi nhà, mắt họ ngắm em kỹ hơn một cái gương soi.
* Là người con trai hàng tháng nhớ mua Băng vệ sinh theo lịch, là người dù cãi cọ với em dù có lỗi với em nhưng vẫn trơ trơ mặt dầy tới cầm tay em.
* Rồi sau nhiều năm, qua nhiều kỷ niệm ngày yêu nhau đầu tiên, họ đã quên đi tất cả, quên ngày Valentine, họ cũng quên trên đời còn có Lễ giáng sinh.
* Chỉ vì muốn xem trận bóng trực tiếp, họ sẽ vứt em sang một bên lạnh lẽo.
* Họ sẽ không còn mua tặng em hoa
* Nhưng sẽ là người thường mua tặng em túi ni lông đựng rác, băng vệ sinh, trái cây…
* Rỗi rãi chả có việc gì làm họ sẽ quẩn quanh ở nhà em, nhưng có việc họ cũng vẫn cứ quẩn quanh ở nhà em
* Làm em nghĩ, chả lẽ họ không có bạn bè nào khác sao?
* Là người vô cùng thích nhìn lúc em cười to thoải mái, rồi họ cười lại với vẻ đầy ngốc nghếch.
* Người hay bỏ sót các cuộc em gọi, nhưng lại gọi tới nóng rực máy em.
* Chăm em ăn cơm, chăm em xem phim, chăm em đi mua đồ, rồi lại nghĩ sau này sẽ chăm em những gì.
* Ghét nhất sợ nhất là khi em khóc, nên chỉ nghe tiếng nức nở, sẽ bay từ hàng nghìn km về bên cạnh em.
* Họ sẽ lặng lẽ làm cho em rất nhiều điều, nhưng sẽ không kể công.
* Họ là một người tự thấy cánh tay là chiếc gối cho em
* Họ là một người có lòng dũng cảm, dám giành giật cái điều khiển ti vi với em, song sau cùng dù thắng cũng chỉ dám ngoan ngoãn ngồi dựa cằm vào vai em xem MTV.
* Lúc xa, họ vẫn bên em vô hình
* Em một mình dựa vai khi nhớ.

Posted in Giải trí | Thẻ: , | 2 Comments »

10 lời tỏ tình ngọt ngào nhất

Posted by Tô Lâm Viễn Khoa trên 13 Tháng Mười, 2006

Có những lời tán tỉnh ngọt ngào khiến các “bóng hồng” không thể không xiêu lòng. Và nếu bạn đang muốn cưa đổ người đẹp nào đó hay hâm nóng tình yêu với một nửa của mình thì sao có thể bỏ qua?
Dưới đây là danh sách 10 câu tán ngọt như mía lùi:
1. Liệu cha của em có phải là một tay trộm hay không? Vì ông ấy đã lấy cắp những vì sao trên trời và đưa chúng vào mắt em.
2. Khi ngã từ thiên đường xuống trần gian, em có đau không?
3. Hẳn là em đã mỏi nhừ, vì em chạy trong tâm trí anh suốt cả ngày.
4. Xin lỗi tôi đã làm mất số điện thoại của mình. Tôi có thể mượn số của cô được không?
5. Cô có tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên không, hay để tôi đi qua một lần nữa?
6. Xin lỗi cô, cô có hôn người lạ không? Không à? Vậy thì hãy để tôi tự giới thiệu nhé.
7. Chân em có đau khi chạy suốt đêm trong giấc mơ của anh không?
8. Tôi mới tới thành phố này. Liệu em có thể chỉ dẫn cho tôi đến căn hộ của em được không?
9. Xin hỏi cô có bản đồ không? Tôi cứ bị lạc hoài trong đôi mắt cô.
10. Điều duy nhất đôi mắt em chưa nói cho anh biết là tên của em.
(Theo TNO)
—————
Câu tỏ tình hay nhất mà mình đã nói là câu nào nhỉ? Chẳng nhớ nữa, hình như đại loại là: “Anh có thể không lo được hết cho em nhưng chắc chắn anh không bao giờ bỏ rơi em.” Không biết có phải là hay nhất ko nữa. Ừm, thế giới này thật vui khi có tình yêu nhỉ? Đang yêu thì người ta có thể nói những điều đẹp nhất, lãng mạn nhất như: “Em hứa sẽ không bao giờ rời bỏ anh.” Thế nên mới có những kẻ lao đầu điên cuồng vào tình yêu. Thế là cái quái gì? Chỉ là đâm đầu vào một bức tường được sơn phết giống như một con đường. Nếu có khả năng đâm bể bức tường thì đằng sau là con đường thật sự, còn nếu không (số này đông) thì chỉ chuốc thêm đau đớn cho mình.

Posted in Giải trí | Thẻ: | 1 Comment »

Bài thơ đôi dép

Posted by Tô Lâm Viễn Khoa trên 1 Tháng Mười, 2006

Lúc trước, có một người rất thích bài thơ này, tôi đã ngồi cặm cụi chép lại để tặng người ấy.
Bây giờ, người ấy ra đi, tôi chẳng hề hối tiếc. Bài thơ đã viết, xem như lá cuốn đi. Chẳng có gì đáng để lưu giữ lại.

Một người bạn nhắc lại. Tôi nhớ chuyện cũ. Viết ra. Cóp lại. Rồi quên. Bây giờ cần. Làm việc. Học tập. Hướng đến tương lai. Ai làm gì cũng mặc. Tự lo lấy!
———————————————
Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ
Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau
Cùng bước cùng mòn không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh quang không đi cùng ngưòi khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia
Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở nên khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu
Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh
Đôi dép vô tri khăng khít song hành
Chẳng thề nguyện mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi
Không thể thiếu nhau trên bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em bởi những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau bởi một lỗi đi chung
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia!
====================================================

Bài đáp lại bài thơ “Đôi Dép”


Anh chẳng muốn cùng em làm đôi dép
Dẫu song hành nhưng đâu có bên nhau
Kẻ trước người sau suốt quãng đường dài
Tuy một hướng mà chẳng hề nhìn mặtAnh nào muốn mỗi khi lên phía trước
Lại bắt em tì lên mặt đất thô
Anh sao nỡ khi ngẩng mặt nhìn trời
Lại biết rằng đất đen em đang tựa

Anh đâu muốn chia phần bao nặng nhọc
Của sức người của vinh nhục bon chen
Những thảm nhung kia, những cát bụi đời thường
Nào phải thứ bắt em cùng gánh chịu

Anh không thể… để phút nào hụt hẫng
Rồi có kẻ… dám nâng đỡ bên em
Đôi dép kia đâu phải mãi song hành
Có bao giờ dép đứt cùng một lúc?

Anh sao chịu nổi có kẻ nào trông… giống
Để nhìn vào em lại bảo… giống anh
Rồi một mai phải minh chứng hùng hồn
Rằng… cứ thử sẽ biết ngay không phải!

Thôi em nhé bài thơ “đôi dép”
Chẳng thể là hình dáng của hai ta
Tuy nỗi nhớ chẳng kém phần da diết
Cũng phải tùy… hoàn cảnh để ví von

Hương Giang

====================================================
(Ban doi lai bai tho “Doi dep” cua mot ban doc tren dien dan)

Anh sao chịu nổi có kẻ nào trông… giống
Để nhìn vào em lại bảo… giống anh
Anh có biết em tự hào biết mấy
Qua tấm gương anh sẽ nhận ra em
Chẳng phải vì em giống anh đâu
Vì hai chiếc dép ngược nhau như hình và ảnh
Cũng như anh và em có thể là trái ngược
Vẫn tìm thấy nhau qua giai điệu tình yêu

Đôi dép kia đâu phải mãi song hành
Có bao giờ dép đứt cùng một lúc?
Nhưng nếu đứt ta vẫn cùng một chỗ
Vì thiếu anh em bước được bao giờ!

Em muốn nói với anh về đôi dép
Có thể chẳng mãi được sóng đôi
Nhưng dép ấy chẳng bao giờ tìm được
Chiếc thứ ba để phù hợp với mình

Em chẳng ví tình yêu như đôi dép
Bởi chẳng gì giống em nghĩ về anh
Với em anh là một phần rất khác
Rất thiêng liêng chẳng muốn mất bao giờ.

ma’mi

====================================================

Link tham khaohttp://ftu-forum.net/forums/showthread.php?t=2613

—————
Bây giờ, chỉ ngẫm nghĩ. Con gái không có bạn trai thì vẫn có thể vui đùa, tự tin. Đàn ông không có người phụ nữ đứng sau lưng, cảm thấy thiếu tự tin trong cái yếm thế của một kẻ thất tình. Ai cũng đã có đôi có cặp. Tự dưng nhìn lại mình lẻ bóng. Không phải đòi hỏi nhưng cảm giác mình chưa thành công. Liệu mình sẽ tiếp tục thế này trong bao lâu?

Posted in Giải trí | Thẻ: , | 2 Comments »